Ngày xưa, có một bác đồ tể chuyên mua lợn về giết thịt để mang bán
ở chợ. Nhà bác ta ở bên cạnh một ngôi chùa làng. Hàng ngày, vào lúc mờ sáng là
lúc sư cụ bên chùa theo lệ thường dậy tụng kinh. Và cũng theo lệ thường sư cụ
thức chú tiểu dậy gõ một hồi chuông mai. Bấy giờ cũng là lúc bác đồ tể sửa soạn
giết lợn, cho nên bác ta quen lấy tiếng chương chùa làm chừng thức dậy làm việc
hàng ngày. Cứ như thế, ngày nào cũng như ngày ấy không bao giờ sai lạc.
Một đêm nọ, Sư cụ nằm mộng thấy một người đàn bà dắt năm đức con
nhỏ đến trước mặt mình rồi vái lấy vái để, miệng nói “Xin cứu mạng! Xin cứu
mạng!” rối rít. Sư hỏi nguời đàn bà:
- A Di Ðà Phật! Cứu mạng là thế nào? Bần Tăng
phải làm gì đây?
Người mẹ có bộ điệu hãi hùng ấy trả lời:
- Ngày mai xin Hòa Thượng hãy cho đánh chuông
chậm lại. Như vậy mẹ con tôi rất đội ơn.
Nhà Sư tỉnh dậy không hiểu thế nào cả. Nhưng
tờ mờ sang hôm đó, vâng theo lời báo mộng, Sư cụ chỉ lâm râm đọc kinh cầu
nguyện mà không thức chú tiểu dậy thỉnh chuông.
Lại nói chuyện cũng hôm ấy bác đồ tể ngủ một
giấc li bì. Mãi đến lúc mặt trời lên chừng một cây sào, tiếng chuông chùa mới
bắt đầu vang rền làm cho bác giật mình choàng dậy. Thấy trời đã quá trưa, bác
không dám giết lợn như thường lệ, vì nếu làm thịt thì khi đưa ra đến chợ, chợ
đã vãn người rồi. Tức mình vì lỡ mất buổi chợ, bác ta lật đật sang chùa trách
Sư cụ. Sư cụ cho biết câu chuyện nằm mộng đêm qua để phân trần với ông hàng xóm
không phải lỗi tại mình.
Nhưng bước chân về chuồng lợn nhà mình bác đồ
tể ngạc nhiên thấy con lợn nái mới mua ngày hôm qua toan giết thịt sáng đó, đã
đẻ được năm con lợn con. Vừa mừng vừa sợ, bác ta kể cho mọi người biết sự lạ
lùng: “Ðúng là linh hồn người đàn bà ẩn trong con lợn cái đã tìm cách cứu bầy
con của mình khỏi chết”.
Tự nhiên bác đồ tể đâm ra suy nghĩ. Bác thấy
bàn tay của mình đã từng vấy máu biết bao nhiêu là sinh mạng. Trong một lúc hối
hận đến cực điểm, bác ta cầm cả con dao bầu chạy sang chùa bộc bạch nỗi lòng
với Sư cụ. Bác ta quả quyết cắm con dao của mình trước sân chùa, thề trước Phật
đài từ nay xin giải nghệ.
Không rõ bác đồ tể rồi sau đó như thế nào,
nhưng con dao của bác tự nhiên hóa thành một loại cây có lá đỏ như máu và nhọn
như lưỡi dao bầu, người ta vẫn gọi là cây huyết dụ.
Nguyễn Ðổng Chi
Truyện cổ Việt Nam tập II
“Trăng sáng sau khi trời mới tạnh
Hiên ngoài thoang thoảng gió hương đưa.
Tiếng chuông ngân nga trong đêm vắng
Thử hỏi lòng ai đã tỉnh chưa?”